Thơ: Nguyên Sa; Phổ nhạc: Ngô Thụy Miên
Trời hôm nay mưa nhiều hay rất nắng Mưa tôi chả về bong bóng vỡ đầy tay Trời nắng ngạt ngào tôi ở lại đây Như một buổi hiên nhà nàng dịu sáng Trời hôm ấy mười lăm hay mười tám Tuổi của nàng tôi nhớ chỉ mười ba. Tôi phải van lơn: ngoan nhé đừng ngờ Tôi phải dỗ như là tôi đã lớn Phải thẹn thò như sắp cưới hay vùa sêu Phải nói vơ vào, rất vội: người yêu Nếu ai có hỏi thầm: ai thế? Tôi nói lâu rồi nhưng ngập ngừng khe khẻ Để giận hờn chim bướm trả dùm tôi Nhưng rồi lòng an ủi nắng chưa phai Tình chưa cũ vì tình chưa mới… Má vẫn đỏ một màu con gái Với những lời hiền dịu nhưng chua ngoa Lòng vẫn ngỡ ngàng tóc ướp bằng thơ Sao hương sắc lên mắt mình tình tứ Và đôi mắt nhìn tôi ngập ngừng chim sẻ Đôi mắt nhìn trời nhè nhẹ mây nghiêng Tôi biết nói gì cả trăm phút đều thiêng Hay muốn nói nhưng lòng mình ngường ngượng Chân dịu bước và mắt nhìn vương vướng Nàng đến gần tôi chỉ dám quay đi, Cả những giờ bên lớp học trường thi Tà áo khuất, thì thầm: “chưa phải lúc…” Áo nàng vàng tôi về yêu hoa cúc Áo nàng xanh tôi mến lá sân trường. Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương Tôi thay mực cho vừa màu áo tím. Chả có gì sao lòng mình cũng thẹn Đến ngượng ngùng bỡ ngỡ: hay là ai…? Trăm bức thư lót giấy kẻ dòng đôi Mà nét chữ run run dù rất nhẹ Tôi đã viết hay chỉ thầm âu yếm kể Tôi đã nhìn hay lặng lẽ say sưa Và lo sợ khi lòng mừng quá đỗị Rồi trách móc trời không gần cho tay với Và cả nàng, hư quá! sao mà kiêu… Nên đến trăm lần: “nhất định mình chưa yêu…” Hôm nay nữa… nhưng lòng mình… sao lạ quá…